Thành Cổ Quảng Trị – Hào hùng một thuở, thổn thức ngàn sau
Trên mảnh đất gió Lào hun hút, nơi từng tấc đất thấm đẫm máu xương của bậc anh hùng hào kiệt, có một tòa thành rêu phong sừng sững giữa dòng chảy vô tận của thời gian – Thành Cổ Quảng Trị. Chẳng phải là hoàng cung nguy nga hay đài các kiên cố, nhưng nơi đây lại mang trong mình những trang sử bi tráng, những câu chuyện thấm đẫm máu và nước mắt, khắc sâu vào hồn thiêng sông núi.
Xem thêm:
Về miền đất thiêng Thành Cổ
Khi ánh tà dương phủ xuống dải đất miền Trung, bóng Thành Cổ Quảng Trị in dài trên nền trời đỏ rực như chính những trang sử bi tráng mà nơi đây đã khắc ghi. Giữa những bức tường rêu phong và dấu tích chiến tranh, thời gian dường như ngừng trôi, nhường chỗ cho những ký ức hào hùng vang vọng mãi. Ai đã từng đặt chân đến đây, hẳn lòng không khỏi trầm tư trước một quá khứ bi hùng, nơi từng lớp người đã nằm xuống cho ngày mai của dân tộc.
Mỗi viên gạch, mỗi hàng cây nơi đây như những nhân chứng câm lặng của lịch sử, chứng kiến bao lần đổi thay của thời cuộc, bao nước mắt chia ly và nỗi đau mất mát. Khi những cơn gió nhẹ thổi qua, như thể có ai đó đang thì thầm, đang nhắc nhớ về những tháng ngày khói lửa, khi máu hòa vào đất, khi từng cơn bom đạn giáng xuống mà những người con đất Việt vẫn kiên cường bất khuất.
Thành Cổ Quảng Trị – Bi tráng thiên thu, ký ức chưa tàn
Hơn hai thế kỷ trước, vào năm 1809, vua Gia Long cho xây dựng Thành Cổ Quảng Trị, biến nơi đây thành một tòa thành kiên cố bậc nhất khu vực miền Trung. Được đắp bằng đất từ buổi đầu, đến thời vua Minh Mạng, Thành Cổ được gia cố bằng gạch đá vững chắc, tạo nên một quần thể uy nghiêm, mang dáng dấp những thành trì cổ đại. Trên bản đồ binh pháp, nơi đây không chỉ là một trung tâm hành chính mà còn là một tấm khiên phòng thủ vững chắc trước mọi biến động thời cuộc.
Tường thành cao, hào sâu, bốn cổng Đông, Tây, Nam, Bắc mở ra như bốn mắt thần trông giữ bầu trời Quảng Trị. Trải qua bao triều đại, mỗi viên gạch, mỗi lối đi, mỗi góc tường nơi đây đều in dấu chân của những binh lính, những bậc quan thần một thời uy dũng, để rồi đến khi giặc ngoại xâm tràn vào, Thành Cổ không còn là một pháo đài mà trở thành một chiến trường đẫm máu.
******
Mùa hè năm 1972, Thành Cổ Quảng Trị trở thành nơi ghi dấu một trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam. Trong suốt 81 ngày đêm, hàng chục vạn tấn bom dội xuống vùng đất chỉ rộng vỏn vẹn 3km², biến nơi đây thành địa ngục trần gian. Những lớp chiến sĩ trẻ từ Bắc vào Nam, vừa rời giảng đường, vừa dứt nụ cười tuổi thanh xuân, đã bước vào chiến trường không hẹn ngày trở lại.
Máu loang trên thành gạch, xác người hòa trong đất, sông Thạch Hãn đỏ ngầu những linh hồn bất tử. Dưới mưa bom bão đạn, những chiến sĩ cầm chắc tay súng, biến từng góc thành, từng căn hầm thành chiến tuyến kiên cường. Có những người lính đã ra đi mà chưa kịp gọi tiếng mẹ, chưa kịp viết xong bức thư gửi về quê nhà. Có những đôi chân trần giẫm lên gạch vụn mà chẳng chút sờn lòng. Họ chiến đấu không chỉ vì một cuộc chiến, mà vì một Tổ quốc trường tồn.
Bên bờ sông Thạch Hãn, giữa màn đêm mịt mùng, những người lính vẫn nương tựa vào nhau, cùng chia sẻ từng giọt nước, từng mẩu bánh mì còn sót lại. Có chiến sĩ ôm cây đàn guitar cũ kỹ, khẽ gảy lên những giai điệu quê hương. Giọng hát khàn đặc trong khói súng, nhưng lại mang theo nỗi nhớ da diết về một vùng quê yên bình, nơi có mẹ già đang đợi, có cánh đồng lúa thơm ngát hương. Họ hát cho nhau nghe, cho những người đã ngã xuống và cho chính mình – những người đang đứng giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết.
Có những chiến sĩ đã viết những bức thư cuối cùng gửi về hậu phương. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Con hứa sẽ trở về, nhưng nếu con không về được, mẹ đừng khóc nhé. Con sẽ vẫn ở đây, cùng đồng đội bảo vệ quê hương…”. Những lá thư ấy có thể chưa bao giờ đến tay người nhận, nhưng chúng vẫn nằm lại nơi đây, như những di vật thiêng liêng của một thời máu lửa.
Có lời kể rằng, đêm khuya thanh vắng, những ai đi ngang Thành Cổ đôi khi vẫn nghe thấy những tiếng thì thầm trong gió, những tiếng bước chân lặng lẽ như bóng hình của những chiến sĩ năm nào vẫn còn ở lại. Dưới ánh trăng bạc, có người từng thấy dáng một chàng trai khoác áo lính đứng lặng trên tường thành, đôi mắt hướng về phương Bắc như đợi một lời hẹn ước chưa kịp thực hiện. Phải chăng đó là linh hồn của những người lính trẻ, vẫn lưu luyến chốn này, nơi họ đã gửi lại cả tuổi thanh xuân?
Thành Cổ hôm nay thổn thức ngàn sau
Thời gian trôi đi, chiến tranh lùi xa, nhưng Thành Cổ Quảng Trị vẫn đứng đó như một nhân chứng bất diệt của lịch sử. Giờ đây, nơi từng là chiến địa khốc liệt đã trở thành khu tưởng niệm, một vùng đất thiêng liêng để muôn đời sau tưởng nhớ những người anh hùng đã ngã xuống.
Giữa những hàng cây xanh mát, những tấm bia khắc tên hàng vạn người con đất Việt mãi mãi nằm lại ở tuổi đôi mươi. Đài tưởng niệm trung tâm như một nén hương lòng, để mỗi người khi đến đây đều có thể cúi đầu tri ân những linh hồn bất tử. Và dòng sông Thạch Hãn, nơi từng gánh bao nhiêu nỗi đau, giờ đây trở thành dòng sông thiêng, nơi mỗi ngọn nến thả trôi là một lời nguyện cầu cho những người đã nằm xuống.
Mỗi dịp 27/7 – Ngày Thương binh Liệt sĩ, hàng nghìn ngọn nến được thắp lên, hàng vạn bông hoa đăng được thả trên sông. Những cụ già tóc bạc trắng nắm tay nhau rưng rưng đứng trước đài tưởng niệm, những bà mẹ Việt Nam anh hùng ôm di ảnh con trong lặng lẽ. Có những cựu chiến binh già run run đặt tay lên bức tường đá, như thể đang chạm vào người đồng đội năm nào. Lặng lẽ, xúc động, thiêng liêng.
***
Thành Cổ Quảng Trị không chỉ là một di tích lịch sử mà còn là một bản trường ca của lòng yêu nước, của sự hy sinh, của những người lính đã nằm xuống để đổi lấy tự do cho dân tộc. Đứng trước tường thành rêu phong, ta không chỉ thấy quá khứ mà còn cảm nhận được những hơi thở anh linh vẫn còn đâu đây, giữa bầu trời Quảng Trị thăm thẳm.
Bóng chiều buông xuống, những bông hoa trắng được đặt trước bia mộ, những lời tri ân khẽ khàng trong gió. Dòng Thạch Hãn vẫn chảy, Thành Cổ Quảng Trị vẫn sừng sững như một chứng nhân vĩnh cửu của lịch sử. Những linh hồn bất tử vẫn lặng lẽ dõi theo, như nhắc nhở hậu thế về một thời máu lửa. Chúng ta, những người của thế hệ hôm nay, nguyện khắc ghi trong tim sự hy sinh thiêng liêng ấy, để mỗi bước đi đều không phụ lòng những anh hùng đã ngã xuống.
Để lại một bình luận